THIỀN PHƯƠNG TIỆN PHÁP

Phương tiện Thiền Tông rõ tánh hình,
Thật hư, hư thật để Minh Minh,
Thiền khi tán trụ thăng trầm bổng,
Ý Pháp nương thân sắc đổi hình.
Tánh Tướng lưu hành sẵn viễn thông,
Nơi nơi Hành Giả lượng không đồng,
Pháp Thiền thao diễn thanh thô khởi,
Do chấp thăng trầm hóa chẳng thông.
Tâm Pháp nhẹ nhàng ẩn hiện chung,
Tuy Thiền thông khởi vẫn muôn trùng,
Giả chơn nghi chấp, chơn liền giả,
Đâu phải trong ngoài vốn viễn dung.
Ý Pháp chẳng bình, Ý bị phân,
Sẳn đồng Minh Thể xẻ san phần,
Một chia vạn Pháp lầm chưa rõ,
Thiền Định muôn màu Nhiếp khỏi phân.
Phương Thiền mấu chốt mở lầm mê,
Tự Ý ngăn phân Nhất Trí về,
Tuyệt đối tỏ nguồn thông suốt suốt,
Mỉm cười giả tạo tấm tuồng mê.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

VỀ TÂM

Tâm Ta, Ta chẳng rõ thông,
Ta cùng Tâm diễn bềnh bồng Giới Sinh.
Tâm Không chưa phải lặng trong,
Tỏ tường chu đáo mới hòng Viên Minh.
Cũng Ta khắp chốn cũng Mình,
Vẹn chung Tận Biết, Lộ Trình vốn Ta.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

TỨ THỜI THIỀN TỌA

ẤN QUYẾT

PHÁP TẠNG

Pháp Tạng nguyên vẹn viễn dung,
Đồng song Ẩn Hiện đồng cùng Giới Sinh .
Mật Ấn cứu cánh vô gành,
Từ Mê đến Ngộ chẳng dành riêng ai.
Tạng Pháp Mật Ấn không hai,
Tọa Thiền Pháp Tạng Như Lai gốc nguồn.
Trăm ngàn vạn ức tròn vuông,
Bao dung trùm khắp chính luồng Phật Tôn.
Như Lai chỉ rõ khỏi lầm,
Pháp Tạng đóng mở do tần chúng sanh.
Xinh xinh Tánh Tướng vốn bình,
Như như Bất Động đẹp tình Có Không.
Lộ trình Giới Dụng suốt thông,
Tấm gương Chân Giác đục trong tấm tuồng.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

TÂM và SỰ

Tâm và Sự nào rời Tướng Tánh,
Thử nhìn xem Tâm khởi Duyên sanh,
Bao nhiêu Tâm diễn Tướng hành,
Nương theo Tâm Sự trưởng thành Giác Nguyên.
Kể từ quá khứ Di Đà,
Diệu dùng Tạng Pháp chung hòa chúng sanh.
Phật Lực cứu cánh vô ngành,
Một câu Chánh Niệm trở thành Tây Phương.
Từ khi biến đổi Chân Thường,
Đến thời Mạt Pháp vẫn nương lời nguyền.
Bổn Lai Lai Bổn Chân Nguyên,
Dụng Tam Thế Dụng, vẹn tuyền Độ Sinh.
Pháp Tạng vẫn ánh Thanh Bình,
Khắp ngàn Tướng Tánh, lộ trình Như Lai.
Mượn đường Phật Đạo không hai,
Từ Mê trở Ngộ, không ngoài Tình chung.
Khuyên người Chân Tử buông lung,
Ngày hằng Tinh Tấn khỏi cùng Tử Sanh.
Khuyên người sát hại hận giành.
Ngày hằng Bi Trí liền thành Phật Tôn.
Khuyên người dâm dục lưu tồn,
Ngày hằng trừ giảm, tiêu mòn Nữ Ma.
Khuyên người tham vọng xa hoa,
Ngày hằng Tâm Niệm: thân ta Vô Thường.
Khuyên người luyến ái tình vương,
Ngày hằng chủ quán tấm tuồng chiêm bao.
Khuyên người học rộng tài cao,
Ngày hằng suy ngẫm đặng nào Vô Sanh?
Hiện hành một kiếp mong manh,
Khác nào trước gió chỉ mành treo chuông.
Khuyên người chớ biện luận suông,
Có Tu có Chứng, chính nguồn Pháp Tâm.
Không Tu thì phải sai lầm,
Bấy lời Pháp Tạng ân cần khuyên ai.
Phật Đài Bảo Pháp không hai,
Nụ cười Tôn Chủ diễn hoài Giới Sinh.
Âu Ca Phật vẫn thanh bình.
Thung dung tự tại, không mình, không ta.
Nghìn phương đều chốn Phật Đà,
Tâm Sự đồng nhất gọi là khuyên ai.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

PHẢI CHĂNG TU hay là LẬP PHÁP TRÍ

Phải chăng Tu Sửa thói Đời?
Hay là Hòa Hợp, Trí lời mở mang.
Phải chăng Tu chịu khổ nàn?
Hay là lập Trí cốt hoàn Thiện Minh.
Phải chăng Tu chọn Sắc Hình?
Hay là Tỏ Tánh Quân bình in nhau.
Phải chăng Tu chuộng phép màu?
Hay là phá chấp, trước sau Tỏ tường.
Phải chăng Tu lánh tình vương?
Hay nguồn Tâm Pháp,diễn tuồng Nhất Nguyên.
Phải chăng Tu phát lời nguyền?
Hay là Tâm rỗng vẹn tuyền Chân Như.
Phải chăng Tu thuộc văn từ?
Hay là xóa: Muốn Buồn, Mừng, Có, Không.
Phải chăng Tu xuất nhập đồng?
Hay là Bất Động vẹn phần Quang Minh.
Phải chăng Tu cứu độ hình?
Hay là suốt suốt lộ trình Vô Lai.
Phải chăng Đặng Mất không hai?
Khoe Tài khoe Đức nay mai Niết Bàn.
Hay là một kiến không màng?
Ly Chân sẵn Kiến, khắp tràn Phật Tôn.
Khuyên ai Tu chớ vuông tròn,
Tỏ tường Tướng Tánh, hơn lòn lạy xin.
Chẳng mong huyển hóa tròng thêm,
Hằng ngày thong thả, giải niềm bận mang.
Pháp Tương Đối, Pháp lầm than,
Vừa ngăn trí tuệ, lấp đàng Viễn Thông.
Phải. Quấy hai pháp song đồng,
Nghĩ thầm Phải Quấy cũng không bến bờ.
Lầm theo Tương Đối vọng mơ,
Thuận thương, Nghịch ghét làm mờ Chân Như.
Ngẫm suy chu đáo tận từ,
Tâm càng cổi giải đẹp tươi trăm đường.
Nếu nhận Pháp chấp liền vương,
Không cho mình phải lần tường Tỏ thông.
Càng Tu càng dốt trăm phần,
Ấy là tiến bộ dẹp lòng tự cao.
Pháp Trí đóng mở tiêu hao,
Ba hồi tối sáng khơi mào tỉnh mê.
Gắng công Tâm rổng rang về,
Thung dung sạch chướng,mọi bề mở mang.
Tu lập Pháp Trí khải hoàn,
Tu theo sắc tướng là đường quanh co.
Tướng Sắc Phương Tiện thăm dò,
Thực hành Nhất Trí chính đò Tâm Thông.
Khuyên ai Tu khéo mau gần,
Pháp Đàn Chư Phật cốt ngần ấy thôi.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

TRUNG ĐẠO

Tu thiền để giải cái Tham
Chịu khó nghe Pháp, chịu làm giải Sân.
Tham Sân tiêu giải sai lầm,
Si mê tan dẹp, tỏ ngần Chân Nguyên.
Người ơi! Chu đáo vẹn tuyền,
Con đường Phật Đạo, chủ chuyên phá mờ.
Đừng đem lười biếng ngăn mơ,
Đừng vì Ngã Chấp, làm mờ Chân Như.
Mỗi câu Phật Pháp văn từ,
Đều trong Diệu Dụng của Từ. Thế Tôn
Tinh Tiến căn bản lưu tồn,
Bố Thí, Trì Giới Thánh Tôn đều dùng.
Nhẫn Nhục, Thiền Định thung dung,
Phá mê, giải chấp, Đạo Trung thực hành.
Thời trong Tam Giới tỏ ngành,
Để đem Chân Tử đến ngành Phật Tôn.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
hồi 08 giờ ngày 03.11.Tân Hợi, Giá Lâm kỳ 2 (1971)
Chép theo lời xuất ngôn của Ngài

BA GỞI CHO CON: Từ Thị Kim Xoa (Hong Kong)

Nhiều lúc Ba ngồi định chép Thi,
Gởi Con chỉ sợ chạnh sầu bi,
Lòng thương, thương nhớ vô cùng tận.
Có nói ra đây chẳng ích gì.
Ba vẫn bình yên với tuổi già,
Cơm ngày hai bữa nhớ phương xa,
Lòng mong Con khoẻ, an vui vẻ,
Dù sống đơn sơ, vẫn đượm đà.
Lắm lúc nằm đêm với giấùc mơ,
Gặp Con đứa bé quá còn thơ,
Đang cười pha lẫn đôi mi nhớ,
Nhìn bóng lơ mơ sống lặng lờ.
Vẫn biết rằng Con đang nhớ Ba,
Nhưng vì chung sống chốn phương xa,
Bơ vơ lạ cảnh chưa bờ bến,
Đông chắc Xuân sang sắp có nhà.
Ba nguyện trời mây, vái nước non,
Công Ba tạo Đức, giúp cho Con,
Sớm vui khoẻ trí, đầy thong thả,
Cảnh Thuận tương lai, khỏi méo tròn.

TỪ THẾ THỌ

CẢM THÁN. Chân tử phương xa

Nhìn ảnh của Con gợi mạch sầu,
Mối Tình hai Cảnh bận lo âu,
Cháu đi Tây Trúc, lòng thương nhớ,
Bác ở Đông Thiên, luống bạc đầu,
Mai một gió hòa, mưa nắng thuận,
Vuông tròn tái hợp, cạnh bên nhau,
Hồn Thi mặt giấy buồn man mác....
Trọn tấm lòng trong, vẹn trước sau.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN