TU NHƯ THẾ NÀO SẠCH-SẼ BỐN CHỖ DỤNG?
Một là: Nương nơi vạn-pháp Tỏ-pháp mới Sạch-sẽ Thể-Tánh, bằng củng-cố, đứng yên, hư-vọng mong cầu đến vẫn chưa đến, gọi là: Sanh-Diệt, thường-sanh hay bị-diệt vẫn chưa sạch-sẽ Thể-Tánh Vạn-Pháp.
Hai là: CHỦNG-Tánh, Kể từ hàng Chủng Tánh Chúng-Sanh đến Chủng-Tánh Bồ-Tát qua hai tầm-số khác biệt nhau giữa PHÀM và THÁNH, con người với bậc Quân-Tử cùng kẻ Tiểu-Nhân.
Chúng-Sanh Chủng-Tánh. Bủn-Xẻn, Thù-Hận Ương-Hèn, Ganh-Tị, vặc-mắc, lười-trễ, Tự-Ái, Tự-Mãn, Tự-Tôn, Tự-Sanh, Tự-Ý, Tự-Lợi, cuộc sống chết không ngoài CÁI-ĂN, Cái Mặc. Những điểm trên khi va-chạm nhau; Bủn-Xẻn trở thành so tính hơn-thua. Được mừng Mất phiền gây thành Thù-Hận Oán-Cừu, Ương Hèn chưa bao giờ vương mình, khi có kẻ vươn mình sanh ra ganh-tị, tranh-giành, tranh-giành từ lời nói đến sự-việc là phát-sanh vặc-mắc, gặp sự-việc va-chạm cá-nhân bộc lộ Tự-Ái, ưa-thích cầu danh thường Tự-Tôn mình là Đạo-Đức, tự-tôn là bậc Quân-Tử, tự-sanh ghét kẻ Tiểu-Nhân chính mình tự mang Nghiệp Tự-Mãn, nơi Tự-Mãn thành-thử có riêng-tư trở thành nơi Tự-Ý đồng Tự-Lợi.
Bậc tu-hành cần nhất hóa-giải Chủng-Tánh Chúng-Sanh-Tánh, Chủng-Tánh Chúng-Sanh-Tánh là nguồn-gốc lầm-mê, chủng-tánh Chúng-Sanh-Tánh là sợi giây ràng buộc các bậc tu-hành, dù tu cho đến mức nào, nó chưa sạch-sẽ vẫn còn nằm nơi chúng-sanh Thành-Phật, Phật với Pháp-Giới chúng-sanh mà thôi. Mỗi một khi Chủng-Tánh chưa sạch phát-sanh ganh-tị, tự-ái tự-mãn cho nó là Nghiệp chẳng phải là Nghiệp, bởi tại chưa sạch-sẽ chúng-sanh trở thành ganh-tị, tự-ái, tự-mãn mà thôi. Lúc sạch-sẽ trơn-liền, không bao giờ có những đố-tật như trên đã nói. Phật-Đạo Công-Dụng phương-thức cho chúng-sanh giải nghiệp gọi là nghiệp-chướng, Nghiệp-Thức, Nghiệp-Lậu cùng Kiết-Sử, cho đến Nghiệp-căn, Nghiệp Trần cũng không ngoài giải sạch-sẽ Chủng-Tánh chúng-sanh-tánh là một yếu-tố cần nhất vậy.
Đến thời Chúng-Sanh bước qua Chủng-Tánh Bồ-Tát Tánh nó không thể nào căn-cứ được. Vì sao? - Vì đương khi Thọ-Nghiệp, chủng nghiệp chủng-tánh nơi Chúng-Sanh-Tánh tiêu-giải nhiều ít mà phát-nguyện bước qua, thành thử có năng khiếu Thọ-Lãnh Bảo-pháp, hiểu-biết trọng-yếu mà phát-tâm-nguyện. Do cớ-sự trên nên chi Phật nói: Nơi Mê, chốn-Ngộ nó không có Hạng-Lượng, Mê làm Chúng-Sanh, Giác-Ngộ thành Phật. Lý-Sự thành Phật thì rất dễ, mà giải-quyết Sanh-Tử thực-hiện Chánh-Giác khó-khăn vô-cùng, vì sao? - Vì phải Tu mới Chứng, khi Chứng xong gọi là Không Chứng cũng Không Tu.
Hàng Bồ-Tát chẳng còn Tánh Tự-Mãn, Tự-Ái, Tự-Tôn, Tự-Ý, Tự-Lợi cùng Tự-Sanh. Vì sao? - Vì Tự-Mãn, tự-ái, tự-tôn, tự-ý đều là Pháp Hư-Vọng, nó thường sanh hay diệt, thường cấu hay tịnh, chưa hẳn thuộc về Thể-Tánh Chơn-Như của Vạn-Pháp. Lại nữa: Tự-Mãn, Tự-Ái, Tự-Tôn đến Tự-Ý liền Tự-Sanh Tăng-Thượng sai lạc với con đường Giải-Thoát. Bồ-Tát thật tỏ rõ những Tánh kia còn dung-túng, còn tập-nhiễm, còn cô-đọng gìn-giữ nó, dù cho thuyết-pháp thuyết-minh lời-lẽ in tuồng như Phật chăng vẫn là lời Ma-Thuyết..
Hàng Bồ-Tát khai-trừ Chủng-Tánh Bủn-Xẻn Thù-Hận ganh-tị và vặc-mắc, những Tánh nầy không bao giờ trưởng-thành Phật-Đạo. Vì sao? - Vì Bủn-Xẻn sanh nở thù-hận Ương-Hèn là nơi chốn trú-ẩn của chủng-tánh chúng-sanh an-dưỡng nơi Ngạ-Quỷ, Súc-Sanh cùng Địa-Ngục. Lại nữa, chủng-tánh Bồ-Tát chủ-yếu nhiếp-thu Pháp-Giới cốt tường-tận. Từ Chủng Tánh Chúng-Sanh-Tánh của mỗi nơi, mỗi chỗ Thọ-Nghiệp tất cả Vũ-Trụ Tam-Thiên có hằng-hà sa-số khởi-sanh, từ nơi sanh ấy Thọ-Chủng phát-hiện Cảnh Giới các Cõi, gọi là Thượng-Sanh Hạ-Kiếp không ngừng. Bồ-Tát kiểm-chứng nơi Thâm-Tâm nơi ngưỡng-vọng, bồ-tát mới hay kẻ LƯỜI-TRỄ là kẻ vặc-mắc đứng thứ nhất, vặc-mắc lười-trễ mới phát-sanh nghi-ngờ, nghi-ngờ tự-sanh ra muôn nghìn Pháp-Giới, vô-tận Pháp-Giới là một nơi sanh-diệt không ngừng, do đó nên chi Hàng Bồ-Tát, phát-nguyện Tinh-Tấn, phát-nguyện Đại-Nguyện BI-CHÍ-DŨNG lướt qua từng Pháp-Giới hóa-giải nghi-chấp. Bồ-Tát thật tỏ rõ nơi nghi chấp nầy, chưa hóa-giải Chủng-Tánh Chúng-Sanh- Tánh còn cặn-bã nào mang lấy nghiệp-quả của chủng-tánh ấy. Cũng như Chén Ngọc-Bích không bao giờ chứa-đựng món ăn nhơ-nhớp, hàng Bồ-Tát nhiếp-thu suốt-thông vạn nẽo, lại còn phải phẩm-chất hôi-tanh, do cớ-sự trên nên chi Bồ-Tát hóa-giải gạn trừ sạch-sẽ Chủng-Tánh Chúng-Sanh, thật-thụ vào hàng Bất-Thối Bồ-Tát mà Tu-Đạt.
Bồ-Tát nhìn-nhận tại sao các hàng tu chưa đến, chưa có một Lý-Sự chứng-minh, phải đi vòng với Chúng-Sanh-Tánh mà Thọ-Nghiệp? Do nơi chưa sạch-sẽ, nên Lý-Sự bất tương-song, chỉ tu nơi ngưỡng-vọng mong đến mà chẳng đến. Còn hàng Bồ-Tát không tu cầu đến mà đến, vì bồ-tát, tu sửa tận gốc nên tất cả vạn-pháp hồi Tôn không còn mới sạch-sẽ.
Bồ-Tát biết rõ căn-nguyên của chúng-sanh Chủng-Tánh vướng phải lỗi-lầm mà thọ-nghiệp mang pháp-giới Thụ-sanh, còn cuộc sống hằng ngày do DIỄN-CẢNH Bối-cảnh, Nghịch-cảnh, mãi lăn-lóc nơi diễn-cảnh bối-cảnh, chưa bao giờ đặng an-nhàn như Bồ-Tát.