VIÊN MINH

Tôi ra đời trăm cay vạn đắng,
Gởi ít lời, gởi nhắn các ông,
Tại sao chẳng giữ chữ đồng,
Nói ra thời có việc làm rỗng không.
Bậc cố tiến, kẻ lùi ưa giữ,
Bậc Siêng tu, kẻ chưởi là Ngu,
Trung trinh chẳng có chút tình,
Bền gan, vững chí thời mình viên minh.
Giác Hoàn nào phải chính mình,
Thung dung minh chứng sử kinh rõ ràng.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
Sàigòn 01.1978
Gởi Tứ Chúng Trung Ương:
Diễn hành Pháp Độ Thời Đông Độ

LỘ TRÌNH

Hỡi Chân Phật Tử!
Người ơi! Suy nghĩ thế nào?
TA đem Thiện Mỹ đặt vào Thiện Minh.
Phải chăng Bổn Nguyện lộ trình?
Dụng lưu Bảo Pháp, duyên trinh vãng hồi.
TA thường tỏ lắm khúc nôi,
Miễn sao Hoàn Giác, sao ngồi điểm câu.
TA cùng xây lại nhịp cầu,
Đừng vương so tính, cạn sâu đo lường.
Chính mình tự cản muôn phương,
Để TA gánh chịu nhiều đường đón đưa.
Dù sao chung kết Tam Thừa,
Gom về duy nhất để vừa Thích Tôn.
Đó là lời hẹn bảo tồn,
Lời NGUYỀN trong ấy vẫn còn trong TA.
Nay TA kêu gọi gần xa,
Nhân Thiên chung THẾ, cùng TA hương NGUYỀN.
Lời nầy lời nói TRÒN DUYÊN,
Hởi Chân Phật Tử vẹn tuyền cùng TA.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

CẢM THI

Thiên hạ cầu mơ ước cõi Tiên,
Nhìn Tôi, Tôi nở nụ cười Duyên,
Ngồi đây để tỏ niềm chân thật,
Tôi nói lời thơ được vẹn tuyền.…
Ai ơi! Thiên Tưởng gieo Duyên,
Trước sau giữ trọn lời Nguyền thành Tiên.
Người ơi! Đi đứng Đạo Huyền,
Phất phơ thanh thoát, duyên Tiên sẵn sàng.
Kẻ mơ ngồi nghĩ hoang mang,
Làm không được trọn, khải hoàn có chăng?
Tuổi TA tỷ kiếp muôn ngàn,
TA đi TA lại chị Hằng đón đưa.
Thiên Tiên mong đợi khôn thừa,
Địa Tiên mừng đón, chẳng vừa ý TA.
Chung đời khởi điểm cành hoa,
Khi đi Tạng Pháp đậm đà điểm tô.
TA nhìn Chân Tướng Không Vô,
TA đưa Bản Giác khỏi bờ sông Thương.
Ai ơi! TA trọn tình vương,
Đồng chung vạn cảnh, TA thường nói năng.
Tuy nhiên phiên diễn bao ngàn,
Nhưng TA toàn vẹn, tựa hàng Viên Minh.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
Lúc 14g30, ngày 05-11- Tân Hợi
(22-12-1971)

VÔ MINH

GIÁC TƯỚNG

VÔ THƯỢNG CHÂN TÔN

NHẤT TÔN

THIỀN PHÁP CHẤP

Ai bảo rằng Thiền Tọa tịnh Tâm,
Vẫn nguyên đồng lặng, khởi sai lầm,
Vắn dài Thiên tưởng nương nương Định,
Để rõ "thường như" ngộ Thể Tâm.

Ai bảo rằng Thiền vắng lặng tanh,
Viên dung Tam giới tỏ muôn ngành,
Chung tình chung cảm đồng phương Phật,
Rạng rỡ Niết Bàn chẳng giới ranh.

Ai bảo rằng: Thiền thoan thoát siêu,
Nguy nguy lợi lợi đủ muôn điều,
Huỳng Quang tuôn tỏa soi cùng khắp,
Không sạch lý mờ cũng phải điêu.

Ai bảo rằng Thiền phát Huệ Minh,
Mong manh mòn mỏi Pháp Siêu hình,
Thêm làm Hoa Trí triền miên định,
Một nhận là muôn lạc Thể Minh.

Ai bảo rằng Thiền tận tận như,
Có không tương đối, chẳng ly trừ,
Thân Thiền hóa pháp muôn in một,
Tánh Tướng thảy đều dụng dụng Như.

TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN

HIỆN SINH

VỀ TÂM